Thẻ
Dạ thuật
Tác giả: Ngưu Tiểu Bính
Dịch: QT
Edit: Phong My
Đệ ngũ thập nhất chương
Trên đường trở về, Tiết Lăng Phong vẫn không quay đầu lại, cũng không nói gì, Song Phi đi theo phía sau y, ở chỗ cách xa ba bước. Bọn họ lâu lắm rồi không đi chung đường thế này, nhưng lại không nói bất cứ điều gì với nhau.
Tiết Lăng Phong chưa nói y tìm thấy họ lúc nào, cũng chưa nói y đứng ngoài sơn động bao lâu, nhìn thấy gì, nghe được gì.
Song Phi không nói, y cũng không hỏi.
Sắc trời dần sáng lên, sương mù trong rừng chậm rãi tan đi, mắt thấy đã sắp tới cửa bắc của Bàn Long sơn trang.
“Chủ nhân.”
Người ở phía sau rốt cuộc mở miệng, thanh âm không lớn, thế nhưng nghe được rất rõ ràng. Tiết Lăng Phong dừng lại, tuy không quay đầu, nhưng hiển nhiên là đang chờ xem người phía sau định nói gì.
Song Phi vẫn theo quy củ quỳ xuống đất, cúi đầu nói: “Chủ nhân, cảm tạ ngài đã buông tha cho hắn.”
Trong lòng hắn minh bạch, nếu như Tiết Lăng Phong ra tay ngăn cản, hắn căn bản không có khả năng đưa người lên thuyền, thậm chí bọn họ ngay cả cơ hội trốn ra khỏi Bàn Long sơn trang cũng không có.
Bóng lưng Tiết Lăng Phong không hề động đậy chút nào, kỳ thực lời này Song Phi nói ra, so với việc hắn không nói gì cả còn làm y thấy thống khổ hơn. Y trầm mặc không nói gì, người phía sau cũng trầm mặc, rõ ràng, ảnh vệ của y không có dự định nói thêm gì cả.
Tiết Lăng Phong lại đợi một hồi, rốt cuộc mở miệng hỏi:
“Đây là điều ngươi muốn nói sao?”
“Dạ.” Thanh âm rất bình tĩnh, không nghe ra chút sóng gợn nào.
Có được đáp án này, Tiết Lăng Phong không nói thêm gì. Y chỉ lẳng lặng đứng ở phía trước, đôi mắt nhìn mặt trời chậm rãi mọc lên tại phương đông, tựa hồ đang cố hết sức làm cho tâm tình yên tĩnh trở lại.
Từ đầu tới cuối, y đều nhìn thấy hết.
Từ thời khắc hắn trộm lệnh bài của mình xuất môn, thì y đã đi theo phía sau. Y không nói gì, thậm chí ngăn cản Hoắc Quân lùng bắt họ, y chỉ bất quá là muốn biết nam nhân này rốt cuộc có thể phản bội y tới mức nào.
Y nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, thấy được cảnh hoan ái giữa họ, đến tận khi y thấy hắn cứ như vậy ngay trước mặt mình, không có bất cứ biểu hiện gì kéo người lên thuyền tiễn đi, y rốt cuộc cảm thấy mình đã bị lừa một cú hoàn hoàn chỉnh chỉnh, từ đầu tới đuôi.
Song Phi ngẩng đầu nhìn Tiết Lăng Phong đứng ở phía trước đưa lưng về phía hắn, thực sự không biết nên nói gì. Bởi vì hắn không rõ rốt cuộc y thấy được bao nhiêu, đã biết cái gì. Phản ứng của Tiết Lăng Phong quá khác thường, đến hắn cũng không suy đoán được trong đầu y rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Hắn muốn nói xin lỗi, muốn cầu xin y tha thứ, thế nhưng nếu như người này còn chưa thấy một màn giữa hắn và Quy Khư thì sao? (chưa thấy mah anh lại thái độ thế ah >.<) Vậy thì không phải là chưa đánh đã khai sao? Hắn thà đoán rằng y không thấy, chứ không muốn nhận tội trước.
Tiết Lăng Phong đứng một hồi, lại tiếp tục đi về phía trước. Song Phi đã có thể nhìn thấy cửa bắc một cách lờ mờ, đứng lên theo sau. Ở hình đường giờ hẳn đã có rất nhiều người, không biết sẽ dùng hình gì, không biết có phải xích thân lõa thể hay không, thế nhưng cũng không hề gì, bởi vì lần này, chung quy cũng sẽ phải chết.
Đoạn sơn đạo này có lẽ sẽ là cơ hội cuối cùng hắn ở chung với nam nhân này, kỳ thực là hắn nên nói gì đó với y, dù sao cũng là người mình dụng tâm dụng lực yêu lâu như vậy rồi. Thế nhưng hắn không ngờ, thời khắc cuối cùng, hắn lại không biết nên nói gì với y.
Vậy, chi bằng không nói gì cả. Điều hắn muốn nói, hắn đều đã dùng hành động biểu thị. Nam nhân kia có thể hiểu thì hiểu, không hiểu thì nhiều lời cũng vô ích.
Tới cửa hình đường, người quả nhiên cơ bản đã đến đông đủ.
Ba hộ pháp thấy Tiết Lăng Phong trở về, lập tức ra đón.
Thị vệ không đợi phân phó liền cầm xích sắt đi về phía Song Phi, trói hắn lại. Tiết Lăng Phong vẫn đứng phía trước, không quay lại nhìn hắn, không nói gì.
“Trang chủ, còn một người nữa đâu?”
Ánh mắt Hoắc Quân nhìn lướt qua đầu vai Tiết Lăng Phong, nhìn người đi theo phía sau y đang bị xích sắt trói chặt một chút, lại quay đầu nhìn Tiết Lăng Phong.
Không biết Tiết Lăng Phong suy nghĩ gì, nửa ngày cũng không đáp lại, mãi lâu sau mới nhìn về phía Hoắc Quân, “Đã chết.”
“Cái gì???! Chết như thế nào??!”
Hoắc Quân trợn lớn hai mắt, trên mặt viết rõ ràng: hắn không tin.
“Ta giết.”
Tiết Lăng Phong nói thản nhiên, nhưng Dư Phàm nhìn ra được hắn đang cực lực đè nén điều gì đó.
“Vậy thi thể đâu?!”
“Thi thể? Ngươi không nhớ bọn họ mà chết thì cái gì cũng không có hay sao?” Tiết Lăng Phong nhìn hắn.
“Vậy còn y phục của hắn? Nếu hóa thành nước rồi, trên y phục nhất định lưu lại vết tích, ta có thể nhận ra được.”
Tiết Lăng Phong nhìn chằm chằm Hoắc Quân hơi nheo mắt lại, ngữ khí đã xấu đi, “Ta không biết. Ngươi còn có vấn đề gì nữa không?”
“Trang chủ! Đây không phải là trò đùa, liên quan đến pháp kỷ trong trang, sao ngài có thể…”
“Trang chủ…” Dư Phàm lập tức bước lên ngắt lời Hoắc Quân, “Trang chủ, ngài chưa lành bệnh, tối qua lại không nghỉ ngơi, hiện tại chưa tới giờ, chi bằng ngài về phòng nghỉ ngơi trước một lúc đi?”
Dư Phàm chính là đau đầu chuyện Hoắc Quân có cái tật không nhìn sắc mặt người khác, Tiết Lăng Phong rõ ràng đã mất kiên nhẫn như vậy rồi, hắn còn hỏi liên tục, lại định xuất đạo lý ra giáo huấn người ta.
Tiết Lăng Phong nhìn thoáng qua Dư Phàm, uể oải gật đầu, xoay người chuẩn bị đi, bỗng nhiên lại phân phó: “Đừng lén lút tra tấn, chờ ta tới.”
Lúc đi qua bên người Song Phi, ánh mắt Tiết Lăng Phong vẫn không rơi xuống trên người hắn, cũng không dừng lại chút nào. Song Phi muốn liếc y một cái, thế nhưng bị thị vệ đè nặng không thể ngẩng đầu.
Tiết Lăng Phong trở lại gian phòng, cách thời gian quan hình còn nửa canh giờ.
Thị nữ đưa đồ ăn sáng lên cho y, y không liếc một cái liền vẫy lui đi. Y chỉ thấy lạnh, lạnh như sáng sớm mười năm trước khi y bị để lại một mình, y phải ngồi xuống giường, quấn chặt chăn quanh người.
Bệnh của y chưa khỏi hẳn, đêm qua lại bị gió lạnh bên sông thổi cả đêm, kỳ thực hiện tại đã phát sốt rồi.
Ngồi một hồi, y trượt theo giường nằm sấp xuống. Trong đầu không ngừng hiện lên hết cảnh này tới cảnh khác y nhìn thấy tối qua, y không thể khống chế nghĩ tới Song Phi, nghĩ tới hắn chủ động hôn một người khác, ngồi vào trên người người kia, để kẻ đó tiến vào thân thể mình.
Hắn không hổ thẹn sao? Vì sao đến một câu xin lỗi hắn cũng không nói? Lời hắn nói lại là cảm tạ, nhưng lời này như kim châm vào ngực Tiết Lăng Phong, y tha cho tên ảnh vệ chết tiệt kia đi, bất luận là vì cái gì, cũng sẽ không là vì muốn hắn cảm tạ!
Chậm rãi, hồi ức lại quay về lúc trước, cái loại cảm giác cô độc đáng sợ này, sau khi câm lặng trốn vào một góc rất lâu, lại một lần nữa bò ra, bóp chặt lấy yết hầu của y.
Y cho rằng có người kia thì sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa, thật không ngờ lại càng cô độc khắc cốt khi xương, bởi vì người nọ đã phản bội y, còn y không còn ai để có thể chờ đợi, cũng không còn kỳ vọng gì.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, giờ dụng hình đã tới, Tiết Lăng Phong biết, nếu mình không xuất hiện đúng giờ, Hoắc Quân tuyệt đối sẽ không chờ y tới mà bắt đầu dụng hình luôn.
Đứng lên khỏi giường, lúc kéo chăn xuống, cả người Tiết Lăng Phong bắt đầu run lên, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng rực rỡ, thế nhưng y thấy lạnh vô cùng.
Lúc tới hình đường, mọi người đều đã đến đông đủ.
Còn có những người không có chỗ đứng, đều chen chúc trên đài bằng đá cẩm thạch bên ngoài hình đường, có cả một vài người hầu cấp thấp cũng tới.
Tất cả ảnh vệ của Thiên Ảnh môn dĩ nhiên là đứng ở nơi gần đài hành hình nhất, bọn họ rất ít lộ diện, thông thường đều ẩn đi như mị ảnh, người không xứng có ảnh vệ riêng thì đều nhân cơ hội này hảo hảo quan sát họ.
Hình đường rất ồn, tựa hồ mỗi người đều đang nói chuyện, nhưng lại không rõ ràng lắm rốt cuộc họ đang nói gì, Tiết Lăng Phong nghe âm thanh ầm ĩ đó, lại thấy đầu càng đau dữ dội.
Một mình Song Phi quỳ gối trên hình đài, nơi bị xích sắt trói vì xiết quá chặt mà đã cứa ra vết máu, hắn thấy Tiết Lăng Phong đến, liền ngẩng đầu lên nhìn y. Hoắc Quân đứng bên cạnh hắn, thấy hắn dám ngẩng đầu, lập tức giơ tay cho hắn một bạt tai. Song Phi chỉ đành phải cúi đầu xuống, Hoắc Quân lại hung hăng nói gì đó với hắn, ngay sau đó là một cái tát khác.
Hoắc Quân luôn nghĩ, chỉ cần là từ Thiên Ảnh môn của hắn đi ra, thì vĩnh viễn là ảnh vệ hắn huấn luyện, hắn mãi mãi có quyền chi phối và cải tạo họ, cho dù là chạy đi làm hoàng đế, thấy Hoắc Quân cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống.
Tiết Lăng Phong từ ngoài cửa đi tới trên hình đài cao cao, nơi đó bày ghế dài dành riêng cho trang chủ ngồi, trước mặt còn đặt nước trà và ít thức ăn, trên ghế có lót một tấm đệm dày.
“Trang chủ, ngài có khỏe không?”
Dư Phàm thấy Tiết Lăng Phong ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc, liền khom lưng hỏi, “Nếu không ngài trở lại nghỉ ngơi đi?”
Tiết Lăng Phong lắc đầu.
Dư Phàm nhìn y một chút, lại nói tiếp: “Ta biết ngài luyến tiếc hắn, thế nhưng phạm phải trọng tội, hắn phải chết là không cần nghi ngờ gì, chi bằng đừng nhìn nữa, đỡ phải rối lòng.”
“Ta không sao.”
Tiết Lăng Phong nhìn hắn một chút, lại quay đầu nhìn Lý Ngọc Bạch, hắn là đại hộ pháp trong trang, cũng là người chưởng quản luật pháp quy tắc trong trang, “Có phải đã tới giờ rồi hay không? Ngươi bảo những người phía dưới im lặng cho ta.”
Lý Ngọc Bạch còn chưa mở miệng dẹp loạn, Hoắc Quân đứng trên hình đài đã rống trước, “Nhao nhao cái gì? Đã nói đủ chưa hả?! Tất cả câm miệng hết cho ta!”
Hình như người người trong trang đều sợ Tứ hộ pháp vô nhân tính này, không một ai dám mở miệng nữa, đại đường trong nháy mắt an tĩnh tới độ có thể nói là lặng ngắt như tờ.
Sau khi Hoắc Quân rống xong, xoay sang nhìn Lý Ngọc Bạch và Tiết Lăng Phong ở trên đài cao, Tiết Lăng Phong lạnh lùng nhìn hắn, đại khái Hoắc Quân này đang tính toán thời gian, thật là một khắc cũng không để lỡ.
Lý Ngọc Bạch nhìn mọi người đã an tĩnh, tiến lên một bước, cao giọng nói: “Canh giờ đã tới ——”
“Theo luật pháp của bản điện cùng với môn quy Thiên Ảnh môn, phàm là người tiết lộ cơ mật trong trang, phàm là người phản bội bỏ trốn, phàm là người cấu kết với ngoại bang, đều lấy tử tội để luận xử, nếu thân là ảnh vệ, thì tội tăng thêm ba bậc, cần lột quần áo để thụ hình, hành hình xong thì xử tử.”
Lý Ngọc Bạch vừa nói xong, Hoắc Quân liền hừ một tiếng trút giật với Song Phi.
Ngược lại quay đầu nói với Lý Ngọc Bạch: “Đại hộ pháp, người này nếu là ảnh vệ Thiên Ảnh môn, chịu hình phạt gì có phải cũng nên do Thiên Ảnh môn định đoạt hay không?”
Lý Ngọc Bạch gật đầu, “Nếu là ảnh vệ, đương nhiên là do Hoắc đại nhận tới chọn hình phạt.”
“Đã như vậy!” Hoắc Quân giơ tay ra với thuộc hạ dưới đài, “Đem đến đây!”
Một thuộc hạ nơm nớp lo sợ, vội vã đưa lên một quyển hình sách, trong đó ghi chép các loại hình phạt của Thiên Ảnh môn. Hoắc Quân lật sách một cách thành thạo đến trang thứ ba, đi tới phía dưới đài cao, đặt lên bàn Tiết Lăng Phong để cho y xem.
“Đây là làm theo quy củ trong luật đã định, mời trang chủ và Lý đại nhân xem qua.”
Tiết Lăng Phong liếc nhìn Hoắc Quân, lại nhìn lướt qua quyển sách. Sau khi xem xong, y cầm lấy nó, lại đứng dậy từ trên đài cao đi xuống dưới, đi tới trước mặt Hoắc Quân nhìn hắn chằm chằm, nhưng nói thì lại là nói với Lý Ngọc Bạch.
“Lý hộ pháp, có phải là ngươi còn một quy củ chưa nói hay không?”
Lý Ngọc Bạch nhìn Tiết Lăng Phong và Hoắc Quân, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại một lần, “Thuộc hạ không biết, thỉnh trang chủ cho hay.”
Tiết Lăng Phong nhìn chằm chằm Hoắc Quân cười cười, Hoắc Quân nhìn y không rõ lý do.
“Lý hộ pháp, ngươi quên thật sao? Quy củ trong Bàn Long sơn trang, nếu ta thay hắn thụ hình, thì có thể miễn tội chết cho hắn đúng không?”
***
Sau này anh lại hỗn đản hơn cả lúc trước nên coi như chả bù đắp được tí nào cho em nó cả, mah chỉ như kiểu tự hành hạ bản thân để vừa dằn vặt em nó vừa thể hiện sự giận dỗi của mình = ” =
Cho nên các bạn đọc chương sau cũng đừng quá thông cảm cho Tiết Lăng Phong nhớ = )))))))))))))
PS: Hình như dạo này WP làm vụ vote chặt chẽ hơn thì phải, lúc đầu ta tưởng là do các bạn ghẻ lạnh ta lười biếng nên vote ít, một chương hồi trước gần trăm vote mah nay để cả tháng mốc meo được 60 là nhiều. Nhưng sau khi tự thử lại thì phát hiện ra là giờ WP nó k cho vote nhiều lần nữa (kể cả mấy hôm sau vào lại cũng k vote đc) = . = Ô, WP thật là đáng ghét mah (T_T) Có mấy ông sao cho người ta tự sướng mah cũng bắt chẹt là sao~
ryori11012011 said:
wow thật vui quá bạn nhanh có chap mới thật
đang gây cấn cẳm ơn
hí ha hí hửng lần đầu đc tem
Nguyệt Lam said:
nói thật là đọc từ đầu cho tới bây giờ, ta vẫn ko cảm thông cho Phong ca một chút nào cả.
ta chỉ buồn và đau lòng cho Phi nhi thôi, hic hic tội nghiệp em ấy, còn Phong ca thì ta mặc kệ, hứ
thanks nàng *chụt chụt*
Yuu said:
trời ơi ta phát điên với 2 thằng này mất!!!! >”thế là chúng nó hành nhau =”=
rõ ràng là yêu nhau đến thế mà cứ dây dưa lằng nhằng kiểu này mệt tim (ta) quớ 😦
mong 2 bạn trẻ sớm tỉnh ngộ mà HE đi 😦
Yuu said:
ế ế???
wp sao cắt xẻo cm của ta thế này :((
gấu gấu a ~ said:
hứ~ chưa chọi dép cho anh Phong xịt máu là may ắm rồi; không thèm xót ảnh xíu nào đâu i_________i
Hôm trước mình sang đây, đọc một mạch 50 chương mà chẳng comt cái nào vì mình chẳng biết phải cmt thế nào T^T mình “Like” thôi nhé T^T
*ômmmmmm~~~~*
—–
pê ẹt:
1. Nhạc nền wp của bạn hay quá~
2. *chỉ chỉ header* mình thích bạn ấy nhất~
>///<~
ilangilang said:
Bộ này hay tuyệt nhưng mà ngược quá. Nhiều lúc mình rót nước mắt thương em Phi. Em nó khổ quá đi thôi. Chả biết sau này thằng mất dạy kia mần ăn ra sao chứ giờ em nó khốn nạn thật. Lần đầu comment vì hnay mới biết, đọc 1 mạch 51 chương, si mê đến đầu choáng mắt hoa lên. Chân thành cảm ơn bản vì đã dịch, mong chờ hàng mới, chúc bạn sức khỏe và phú quý.
Đọc qua mấy trích đoạn ở đâu đó thằng kia nó oánh em Phi khốn khổ rồi lúc em nó bỏ đi lăn ra khóc. Hứ. Cho mày chết. Mình k muốn HE, mình muốn thằng kia phải trả giá.
dawnvutran said:
thằng Phong chết thì không phải là uổng đi sự thống khổ của Phi suốt 10 năm sao? Phong chết rồi thằng Phi cũng chỉ thêm đau đớn. Phải để nó sống để nó khóc than nhận lỗi xin tha thứ. Mà này là OE đấy 😉
Mỹ vương hầu said:
Chào bạn, mình theo dõi tr của bạn đã lâu màh hok cóa một cái com nào, thật là cóa lỗi với chủ nhà, tr càng lúc càng hay, hai người này cứ hành hạ nhau suốt, không biết đến khi nào thi mới đc HE, haizzzzz,thật ra muốn com choa nàng một bài com thật chất lượng, nhưng thật sự ta hok biết nói gì hơn nữa, mong nàng đừng giận nha!Cám ơn bạn đã edit bộ tr này.Mong chờ ch sau của nàng.Ngày mới tốt lành.^^!
Huyết Điệp said:
hị hị, mới đầu đọc bằng điện thoại nên chẳng mần ăn được gì, nay lên bằng laptop nên rất chi là hùng dũng mà bấm Like cái kịch không cần xy nghĩ gì
tỷ yên tâm, muội là muội rất thix Phi ca nhá, nên muội sẽ không chảy dù chỉ một giọt nước mắt nào cho cái tên xấu~~~~~~~~~~~xí~~~~~~~~~~ kia đâu, nước mắt và lời an ủi cộng thêm sự thông cảm muội dành hết cho Phi ca yêu vấu của muội rầu há há
p/s: thanks tỷ nhiều nhá, muội rất ư là ngại ngùng khi đã làm phiền tỷ không ít lần trong thời gian wa nhá, tỷ thông cảm, muội ngốc lắn a 😀
Iris Tran said:
ít nhất là cứu dc em nó thì cũng nên làm. Dằn vặt nhau chỉ là để khảo nghiệm cái gì là yêu hận mà thôi ? Nếu mà tính vậy thì xem ra thằng seme trong Diễm Quỷ sướng hơn thằng Phong này.
Thục Minh said:
Chương này là ghen quá hóa tà nà :)) ko trách em Phong đc. :))))))) Cái này là do Phi tự làm tự chịu thôi nak…chứng kiến cảnh ẽm hoan ái cùng t tó Khư thì gặp ta ta cũng băm vằm trăm mãnh >_________<…tương tự em Phong hoan ái cùng nữ nhân trc mặt Phi gặp ta ta cũng muốn nướg chín.
meo said:
ta bực rồi nha cái thằng khốn Hoắc Quân bắt vợ ng ta tra tấn làm ng ko ra ng quỷ ko ra quỷ sao ko nhân cơ hội này lấy cuốn sách đó dùng từng cái tra tấn coi nó biết đau ko =.= mà tên kia có quyền gì giận em nó ko phải nó có nguyên 1 HẬU CUNG hay sao x(( đúng là càng nói càng giận