Thẻ
Dạ thuật
Tác giả: Ngưu Tiểu Bính
Dịch: QT
Edit: Phong My
Đệ lục thập nhị chương
Thoáng cái hai tháng trôi qua, xuân sắc đã bao phủ khắp Bàn Long sơn trang.
Tìm người vẫn không có kết quả, cái người bỏ đi vào đêm mưa đó, như là đã biến mất vô thanh vô tức.
Tiết Lăng Phong vẫn suốt ngày một mình trong căn nhà gỗ, bất luận lúc nào, trong tay y đều ôm con khỉ gỗ nọ, ngay cả lúc ngủ, y cũng phải đặt nó ở nơi có thể chạm tay tới được.
Rêu xanh tại góc tường của căn nhà sau vài trận mưa xuân ấm áp, sinh sôi nảy nở thế như chẻ tre, nhanh chóng phủ kín khắp chân tường, Tiết Lăng Phong chưa bao giờ xử lý chúng, cũng như y không hề quan tâm việc buôn bán và đủ thứ sự vụ khác trong trang.
Sau hai tháng đó, Lý Ngọc Bạch đối diện với các loại công vụ chồng chất như núi rốt cuộc không chịu nổi nữa, chạy thẳng tới căn nhà gỗ, đến trước mặt Tiết Lăng Phong đang ngồi đờ ra ở cửa, không nói hai lời, thẳng tay cướp đi con khỉ gỗ trong lòng y.
Tiết Lăng Phong không đề phòng trước, khỉ gỗ dễ dàng bị đoạt mất. Hơn nửa buổi y mới hồi phục tinh thần, nhìn bàn tay trống không của mình, sau đó dưới lớp lớp bóng cây, ngẩng đầu lên nhìn Lý Ngọc Bạch: “Trả lại cho ta.”
Lý Ngọc Bạch quỳ xuống đất, không nói gì, chỉ giơ hai tay lên nắm cánh tay và đầu của khỉ gỗ. Chỉ cần hắn dùng sức một chút, con khỉ gỗ kia sẽ đầu tay đứt lìa, phân thành hai nửa.
Tiết Lăng Phong nhìn tư thế dĩ tử tương hiệp đó của hắn, sau một lúc im lặng rốt cuộc hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
(dĩ tử tương hiệp = dùng cái chết để gây sức ép)
Lý Ngọc Bạch giơ con khỉ gỗ không chút sứt mẻ tới trước mặt Tiết Lăng Phong: “Mời trang chủ quay về chủ điện nghị sự, các đại đà chủ của mười bảy phân đà đều đã ở đó chờ lâu ngày rồi.”
Nhất thời Tiết Lăng Phong biểu hiện ra vẻ phiền muộn và đối địch, y ôm chặt lấy đầu, chôn đầu thật sâu, không nói tiếng nào, nhưng một lúc sau lại như là chậm rãi tỉnh táo lại, đứng lên thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Lý Ngọc Bạch không ngờ lại ép được Tiết Lăng Phong đi một cách dễ dàng như vậy, sau một lúc sửng sốt liền vội vã nhận sai: “Thuộc hạ vô lễ, xin trang chủ giáng tội.”
Tiết Lăng Phong đi tới trước mặt hắn, lấy lại khỉ gỗ trong tay hắn, nhìn đi nhìn lại, rồi nhìn Lý Ngọc Bạch: “Còn dám chạm vào nó lần nữa, ta sẽ giết ngươi.”
Lý Ngọc Bạch vội vã khấu đầu xuống đất: “Thuộc hạ không dám.”
Hai người đi dọc theo sơn đạo, chuẩn bị tới chủ điện, nhà gỗ nhỏ dần dần bị lớp lớp cây linh sam ngăn trở, đến khi Tiết Lăng Phong quay đầu lại không nhìn thấy nó nữa.
“Vẫn không có tin tức gì sao?”
Nam nhân đi ở phía trước bỗng quay đầu lại nhìn Lý Ngọc Bạch.
Lý Ngọc Bạch lắc đầu, thấy trong mắt người nọ lập tức hiện ra sự thất vọng và cô đơn thật sâu, xoay người lại, ánh mắt ảm đạm, im lặng tiếp tục đi về phía trước, được một lúc lại mở miệng, nhưng giọng càng thấp hơn, “Ngươi phái người chuyển đồ của ta tới phòng cũ, sau này ta sẽ ở đó.”
Lý Ngọc Bạch nghe Tiết Lăng Phong nói vậy, suy nghĩ một hồi liền tiếp lời: “Trang chủ, Tiểu An vẫn muốn gặp ngài.”
Tiết Lăng Phong cũng không thèm quay đầu, rõ ràng là không hề có hứng thú: “Hắn còn chưa cút đi sao?”
Lý Ngọc Bạch nhìn Tiết Lăng phong đầy khó hiểu, chỉ thấy nam nhân phía trước đem con khỉ trong ngực giơ lên cao, hai tay nâng nó lên quá đầu, nheo lại mắt dưới ánh mặt trời hướng khỉ con lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Ta chỉ muốn mình hắn, ngươi bảo Vương Tam đuổi tất cả mọi người đi, mỗi người một nghìn lượng bạc, ta không muốn thấy họ nữa.”
“…Dạ.” Lý Ngọc Bạch ở phía sau lẳng lặng nhìn Tiết Lăng Phong, qua một lúc lâu mới trả lời.
Sau ngày đấy, Tiết Lăng Phong quản lý chuyện trong trang trở lại, nhưng từ đó ở hẳn lại nhà gỗ nhỏ, ban đêm ở đây rất tối rất an tĩnh, nhưng lại có thêm sự ưu thương và ấm áp khác.
“Song Phi, ngươi đi đâu rồi? Ta tìm ngươi mãi không thấy.” Nam nhân đó mỗi đêm đều ở trên giường ôm khỉ gỗ nói chuyện, y hôn gương mặt tròn trịa bầu bĩnh của nó, thành kính mà cẩn thận, như là xuyên qua nó hôn một linh hồn nào đó.
Dần dần, gương mặt nam nhân lại trở nên ủy khuất tịch mịch, từng chút từng chút một nắm lấy cánh tay phải nhỏ xíu của khỉ con, “Ta không muốn ở đây nữa, ta không thích nơi này. Thế nhưng nếu ta đi rồi, bằng ta một thân một mình làm thế nào tìm được ngươi đây? Rốt cuộc ngươi đã chạy đi đâu rồi?”
Khỉ gỗ màu vàng nhạt mỉm cười hai mắt lẳng lặng nhìn lại Tiết Lăng Phong, nó vĩnh viễn không có cách nào trả lời nam nhân này, vĩnh viễn cũng sẽ không mở miệng.
Tuy rằng tứ chi nó không trọn vẹn, nhưng thoạt nhìn khỏe mạnh vui sướng, như là lời chúc phúc cuối cùng mà người đẽo gọt ra nó gửi gắm vào.
“Song Phi, ngươi trở về đi, ta sẽ đối tốt với ngươi, không bao giờ tổn thương ngươi nữa, cũng sẽ không khinh thường ngươi. Trước đây đều là ta sai…”
Lúc lẩm bẩm, khỉ gỗ lại bị nam nhân ôm vào lòng lần nữa, đắp một cái chăn mỏng, chỉ lộ ra một chút xíu phía sau đầu.
Ánh trăng dần hạ xuống, tiếng nỉ non của nam nhân cũng nhỏ dần, sắp tới hừng đông, như mọi khi Tiết Lăng Phong lại thiếp đi.
Ngày hôm sau, Vương Tam rụt rè sợ hãi đứng tại ngã rẽ trên con đường từ nhà gỗ nhỏ đi ra, đợi Tiết Lăng Phong.
Thấy Tiết Lăng Phong đến, ông lập tức lo lắng tới gần, “Trang chủ, Tiểu An hắn không chịu đi, hắn muốn hai nghìn lượng.”
Tiết Lăng Phong không dừng lại, lúc vòng qua Vương Tam thì thản nhiên nói một câu: “Vậy cho hắn.”
Vương Tam lại ở phía sau lắp bắp mấy câu mơ hồ, Tiết Lăng Phong căn bản không có kiên nhẫn để nghe, đi thẳng tới chủ điện.
Buổi tối khi Tiết Lăng Phong về phòng, không ngờ đã thấy Tiểu An chờ ở nơi đó.
Tiết Lăng Phong thấy cậu, nhíu mày vẻ không kiên nhẫn: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Đôi mắt Tiểu An hồng hồng, rõ ràng là vừa mới khóc, thấy Tiết Lăng Phong trở về, lập tức trở nên kích động, vành mắt lại đỏ lên, lớn tiếng chất vấn: “Vì sao ngươi muốn đuổi ta đi? Ta có chỗ nào không tốt?!”
“Tự ngươi biết lấy.” Nam nhân nói thản nhiên.
“Không biết! Ta không biết gì hết!” Tiểu An liều mạng lắc đầu, vừa khóc vừa gào, chắn ở cửa phòng.
Tiết Lăng Phong liếc cậu một cái, mím chặt môi, chuẩn bị vòng qua cậu để đi vào nhà, không ngờ Tiểu An bỗng nhiên nhào đến ôm lấy eo y, “Ta không đi! Ta không muốn đi! Ta muốn ở lại bên ngươi!”
Thế nhưng cậu nhanh chóng bị nam nhân gạt ra, bởi vì lực quá lớn làm cậu té lăn ra đất. Đợi tới khi cậu đứng được dậy muốn đuổi theo thì nam nhân đã đóng cửa lại, ngăn cậu ở ngoài.
Buổi tối vẫn an tĩnh như cũ, từ căn nhà gỗ trong rừng lộ ra tia sáng màu cam ấm áp. Vốn có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang, thế nhưng đêm nay tiếng côn trùng đã bị âm thanh kêu khóc và gõ cửa của thiếu niên bên ngoài hoàn toàn lấn át.
“Ngươi mở cửa ra có được không? Ngươi đừng đối xử với ta như vậy, xin ngươi đấy!”
Cậu chỉ là một nam sủng, người như cậu, vĩnh viễn không nên động chân tình, thế nhưng cậu đã bị hãm quá sâu rồi. Cậu yêu nam nhân này, hoài niệm khi nam nhân này ôm cậu, cười cười nói với cậu “Ngươi thật mềm mại a, rất giống một người.”
“Song Phi, hôm nay lại không có tin tức của ngươi, vì sao tìm thế nào cũng không thấy ngươi vậy? Ngươi trốn đi đâu rồi?” Giọng của thiếu niên như bị chặn đứng ở thế giới bên ngoài căn phòng. Tiết Lăng Phong ghé vào trên bàn, nhìn con khỉ gỗ khiếm khuyết dưới ánh sáng nến, y tưởng tượng nhất cử nhất động của người kia khi còn sống ở đây, hồi ức lại sự khoan dung và nhẫn nại của hắn với mình.
“Ngươi mở cửa gặp ta một lần đi, ngươi để ta nhìn ngươi lần cuối rồi ta sẽ đi, có được không? Cho ta nhìn thấy ngươi đi!”
Tiểu An còn đang ở ngoài phòng kêu khóc, thế nhưng giọng đã khản dần đi, sức gõ cửa cũng yếu dần.
Tiết Lăng Phong đứng dậy, đi tới bên giường, trải chăn ra, đầu tiên là đặt khỉ gỗ lên, rồi bản thân cũng ngồi xuống, chậm rãi vuốt ve chăn đơn, gối đầu, những thứ này đều là Song Phi từng dùng, chúng đều mang theo mùi của hắn.
Như là nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc, khóe miệng nam nhân bỗng nhiên hiện ra một nụ cười hài lòng, thế nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất. Tiết Lăng Phong đứng lên, thổi tắt nến, sau đó ôm khỉ gỗ ngồi xuống, nhưng đôi mắt lại nhìn bóng cây in trên cửa sổ. Song Phi của y đã từng ở đó, yên lặng không tiếng động mà canh giữ ngoài cửa sổ phòng y, đơn độc tuân thủ lời hứa năm xưa.
Thế nhưng hắn không còn nơi đây nữa, trên thế giới này cũng sẽ không có người thứ hai yêu y như vậy. Hắn ra đi, hắn buông tay, là chuyện Tiết Lăng Phong vô pháp hồi tưởng, cho đến hôm nay, y cũng không muốn tin, người kia đã thực sự bỏ y.
Tiểu An thấy trong phòng Tiết Lăng Phong đã tắt đèn, rốt cuộc biết mình đã mất hết hy vọng.
Khóe miệng thiếu niên bỗng nhiên cong lên, như là lộ ra một nụ cười trào phúng, “Tiết Lăng Phong! Ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi luôn coi thường giẫm đạp lên tình cảm của người khác, một ngày nào đó sẽ gặp phải báo ứng! Một ngày nào đó, mọi người đều sẽ bỏ ngươi mà đi!”
Trong phòng im ắng, vẫn không có bất cứ lời nào đáp lại.
Cuối cùng Tiểu An nhìn thoáng qua đại môn đóng chặt, lấy ra một con dao nhỏ từ trong lòng, cười thảm cắt yết hầu mình.
Đến chết, cậu cũng không cảm thấy cậu đã sai. Cậu chỉ làm việc cần phải làm, vì hạnh phúc của chính mình.
Bất kể cuộc đời này cậu có gặp may mắn hay không, cậu chỉ biết cậu đã cố gắng hết sức mình. Cậu thương tổn Song Phi, chỉ là bởi vì đối với cậu mà nói, đây là phương pháp duy nhất có thể sử dụng, chết không hối hận.
Khoảnh khắc trước khi rơi vào bóng tối vô tận, Tiểu An thấy khung cảnh lúc mình mới gặp Tiết Lăng Phong, cậu mặc trường sam màu đỏ sẫm, đứng trên du thuyền hát,
Ninh đồng vạn tử toái ỷ dực
Bất nhẫn vân gian lưỡng phân trương
(Nát cánh thà cùng muôn vạn chết
Trên mây chẳng chịu rẽ lìa thân
link)
Sau đó bạch y nam nhân kia đi tới, khom lưng giãn mày cười với cậu, ‘Có một người cũng nói những lời này với ta.’
Khi đó cậu thật ngốc nghếch, gần như là trong nháy mắt đã bị nam nhân kia quyến rũ, biết rõ trong lòng người nọ nghĩ tới kẻ khác, nhưng lại càng muốn có được tình cảm sâu đậm như vậy.
Nam nhân nằm trên giường vẫn yên lặng nhìn bóng cây, như nhìn thấy người kia lại nhẹ nhàng tiến vào trong phòng của y, vô thanh vô tức bước tới bên người y, sau đó dưới mệnh lệnh của y, mang theo xấu hổ và lúng túng, rồi lại phục tùng mà bỏ đi tất cả y phục, mặc y hưởng dụng trêu đùa, không kiềm được những tiếng rên khe khẽ.
Nghĩ một lúc, tay Tiết Lăng Phong bất giác lần xuống phía dưới, sau đó nắm lấy vật nọ ma sát lên chăn, nghĩ tới người kia từng bỏ đi y phục, ngủ trong chăn này, nơi đó liền cấp tốc cứng lên.
Song Phi.
Khoảnh khắc bắn ra, cái tên vẫn bồi hồi trong lòng rốt cuộc bật ra từ miệng Tiết Lăng Phong.
(Haiz… đang ngược cơ mah? Ó_Ò)
.
Sáng hôm sau, khi Tiết Lăng Phong mở cửa, thấy thi thể Tiểu An nằm ngang trên mặt đất. Vết máu đã thấm vào đất, không còn nhìn rõ nữa.
Tiết Lăng Phong chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, liền nhấc chân bước qua. Ngoại trừ Song Phi của y, không có bất cứ kẻ nào khác, bất cứ việc gì khác có thể khiến y quan tâm và hứng thú.
Lý Ngọc Bạch đi qua thấy một màn đó, con mắt trợn lớn nhìn Tiểu An nằm chết dưới đất.
“Cũng không phải ta giết.” Tiết Lăng Phong liếc hắn một cái “An táng cho hắn đi.”
***
U___U Valentine ngược luyến tàn tâm… Không ai được chọi dép ah nha :”> Mọi người đòi quà này mờ :”>
DUY AN said:
Tình yêu j đây , câu nói của Tiểu An cứ như zự báo 1 tương lai mờ mìt , buồn và sầu sẽ tiếp tục , nước mắt lại rơi , buồn thật , mau mau cho chúng ta vui đi mi zày vò chúng ta lâu lắm òi
aidanmei said:
chả biết nói gì nữa, cho anh một câu thôi Phong ca à: Đáng đời anh lắm, em chả thấy tội nghiệp hay đồng cảm gì với anh đâu, anh chịu thế là còn ít quá, đáng lắm đáng lắm ;-D
thnks nàng nga~
gautrucvuive said:
Iu nàng. Nghĩ giống ta gê :>”
An Viêm said:
valentine mà post ngược luyến tàn tâm là không nên đâu nha. Nhưng mà ta thích thế. Happy valentine
gautrucvuive said:
Uầy, thoải mái gê. Val ko đc đi chơi thì ta ở nhà tự ngược.. àh, nhầm, là nhìn ngta tự ngược nhau, hì hì.
Tình cảnh này làm ta hả lòng hả dạ lắm. Cảm giác uất ức vơi đi đc 1 tý, nhưng vẫn còn cả chậu đầy đg chờ đợi. Thế nên… phongmy nàng vui lòng edit típ giúp ta “giải tỏa u uất” nàng nhá, hehe..
Bạn tự dưng mún coi “bạch y kiếm khanh”. Phongmy nàng xong bộ này thì edit bộ đó đc ko?? Dĩ nhiên, ngược ah *ta thik,*. Bạn thụ trong này là một trong những hình mẫu ta iu nha
Ốc Con Chạy Lon Ton said:
đọc cái này trơ như đá, chả xúc động đậy j hết, sao ngược ít vậy trời *đập bàn*
sao 14/2 mà mưa bé vậy trời *đạp ghế* T_T
valentine chán ngắt >..<
Iris Tran said:
cai khuc tu suong do la cao trao cua su nhung nho’, hoi han muon bu dap nhung van la bat luc, ko the niu giu nen chi co the tuong tuong trong tam tuong. Nghi den Song Phi tung thoat y nam trong chien chan nay, mui huong cua SP vo`n quanh mui roi the la “lap tuc cung len” chu sao nua. Tac gia viet khuc tu suong nay rat logic, hay, chan that ma cung rat nguoc =))
Phong My said:
Hik ta đọc đoạn đó thì thấy chưng hửng thôi hà=)))) đang ngược trơn tru lại….
Bạch Ngọc Các said:
Đọc tập này sao lại thấy tội cho Tiểu An, tuy ẻm hại Phi nhưng ta vẫn không ghét được, có lẽ vì An đã thực sự yêu Phong một cách mù wáng, cho nên cái suy nghĩ muốn độc chiếm người mình yêu là chuyện rất bình thường~
Người ta mún chém ở đây là thèng Phong chết tiệt, grừ… Chap vừa rồi đọc còn thấy tội cho hắn, bi jờ thì hết sạch dzồi, chỉ mún cho hắn mấy nhát để hả jận a~~~
P/s: Valentine năng suất wá nàng nhỉ?! :”>. Đa tạ hén~
Sa Nhi said:
tks tỉ ra chap mới, yêu tỉ nhiều ^ ^
blue eye said:
nỗi đau của a chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau của song phi ! sự quằn quại của anh chẳng là gì so với những gi song phi chịu dựng !
Anh Vũ said:
Đáng kiếp! Dạo này tự nhiên muốn SE! Hừ. Đọc mà đau.
A Phong said:
T_T arigatou. thank nàng. :(( đọc đến lần thứ 2 mà vẫn đau :((
Neko said:
Quả thật ta đọc rất tức, chuyện bé Phi bị chuốc dược chả ai minh oan cho cả, vậy mà cái đứa gây chuyện chả bị gì, mẹ kiếp, sao k đánh nó cho nó biết đau đớn như Phi. Ta chỉ mong 2 người khỏi gặp lại để Phi khỏi đau khổ nữa. Tên Phong hành hạ Phi như vậy, ta đọc mà đau lòng chết luôn. Hắn cứ luôn miệng bảo Phi k chịu nói, vậy nếu Phi nói thật thì k tin, nói dối cũng k chịu. Điên mất